Điệp Mỹ Linh  

Click here to edit subtitle

Tặng Phẩm Của Bạn Hữu

Mộng Thi Sĩ


Tôi là khách bàng quan,

Ước mơ thành thi sĩ

Ðể làm thơ tặng Nàng

Trong khung trời diễm lệ.

 

Bởi Nàng là nhà văn,

Dệt những dòng trác tuyệt.

Nên tôi chẳng ngại ngần

Tìm vần thơ dưới nguyệt.

 

Gặp nhau thật ngại ngùng,

Sau bao năm biền biệt,

Cung đàn còn ngân vang

Người xưa nào có biết?

 

Làm vạn bài thơ tình

Không bằng một chữ “Nhớ”

Cứ nhìn nhau lặng thinh

Còn hơn dài văn tự!

 

Nhớ mãi mái tóc huyền,

Nhớ bàn tay ngón nhỏ,

Nhớ mãi nụ cười duyên,

Nhớ lời ca tình tứ.

 

Thuyền về không bến đậụ

Chim bay bốn phương trời,

Tôi nhìn Nàng xa xôi,

Nghẹn ngào vương ngấn lệ.



Âm Thầm


Âm thầm đi trên cát

Tìm lại vết chân xưa

Cùng người yêu sánh bước

Bốn mươi ba năm dật dờ.

Trên giòng sông thơ

Trên bờ biển mơ

Người xưa không đến

Anh vẫn mong chờ

Ðôi mắt bơ phờ

Nhìn ai điên loạn

Buồn thay hoang vắng,

Lạnh thay đợi chờ

Nghe lòng xót xa

Ðau như muối xát,

Máu rỉ, lệ mờ

Hầu như vô tận.

Anh vẫn làm thơ

Như tằm nhả tơ

Ôm mãi tình hờ,

Ðời còn bơ vơ

Âm thầm câm lặng!



Bên Bờ Hoang Liêu


Hãy cho nhau nụ cười

Trên làn môi ngọt lịm.

Hãy nhìn ra chiều rơi

Ðể thấy hoàng hôn tím.

 

Hãy nói lời âu yếm

Ðể vơi cạn nỗi buồn.

Hãy nhìn nhau đắm đuối

Ðể đời bớt cô đơn.

 

Em không là hoa tươi

Nhưng Em là bướm đậu.

Hoa theo thời gian phai,

Bướm vờn mãi ngoài dậu.

 

Em không là chim trời

Nhưng tiếng hót nồng ấm.

Chim rồi bay xa vời,

Tiếng hót vang ngàn dặm.

 

Nụ cười, lời âu yếm

Mắt biếc, bướm tình yêu.

Tiếng hót chim trời biển:

Lòng Anh hết hoang liêu.



Men Tình

 

Nhìn nhau mà ấp úng,

Môi run run nghẹn lời,

Ðôi má Em ửng đỏ,

Men tình say ngất ngây.

 

Cung đàn xưa im bặt

Bỗng réo rắt bồi hồi

Hoan ca ngày hạnh ngộ

Lâng lâng lòng chơi vơi.

 

Ai nhìn ai bỡ ngỡ,

Nối cuộc tình đắm say?

Men tình như đồng lõa

Xóa tan niềm chua caỵ

 

Ngày xưa Em hờ hững

Ðể lòng Anh nhói đau.

Ngày nay Em thơ mộng

Khơi lại lò hương sầu!

 

Anh hát bài Trường Hận

Em nghe mà thở dài:

Nhắc chi lời ai oán

Luống cho nhau u hoài?

 

Hãy cho Anh nụ cười

Ðể vơi giòng khổ lụy

Ðời mấy thuở còn vui?

Men tình nào phai nhạt?



Không Bến Bờ

 

Em vẫn nói tình yêu là giới hạn,

Vì chúng mình đã có nỗi niềm riêng.

Anh tham lam, Anh đòi hỏi cuồng điên.

Em tránh né khôn ngoan sành sõi lắm.

Em trì hoãn như nhà sư lý luận,

Em đơn sơ nhưng quyết liệt vô cùng.

Anh im lặng để thấy đời chua chát.

Nhưng ái tình là cuộc sống thăng hoa,

Là cánh đồng hoa nở bướm bay qua,

Là lệ chảy khi người yêu xa vắng,

Là ray rức khi hẹn hò về muộn,

Là thư xanh viết mãi suốt đêm dài,

Là hoa đào Dalat thơm má ai,

Là tâm tư rạt rào như sóng vỗ,

Là mong nhớ, người ơi! Ðừng hỏi nữa!

Phong cầm xưa, giọng hát Dạ Khúc buồn,

Một đêm Thu...Trời! Mái tóc huyền buông,

Sao lã lướt như gót hài dịu nhẹ?

Em cười đi cho đẹp tình dương thế,

Em đừng khóc vì đời sẽ bơ vơ,

Vì tình yêu không giới hạn bến bờ!

 


Khách Sáo


Em cứ yên vui nhịp sống thường,

Khi đời chưa xóa hết đau thương...

Hỡi ơi, đợi mãi lời em ngỏ

Mà thấy in sâu vết đoạn trường!

 

Nhớ mãi ngàn hoa nở cuối mùa,

Anh từng hy vọng giữa trời mưa

Ðược choàng áo ấm che dù rộng,

Em nép bên mình dáng ngẩn ngơ.

 

Ngậm ngùi mấy độ sầu chưa lắng,

Tưởng nhớ nhau xa lạnh phím đàn.

Em vẫn không nguôi lời khách sáo...

Bao giờ em trổi lại phong cầm?

 

Nhạc đàn năm ấy chờ ngân lại,

Thôi nhắc làm chi lỗi hẹn hò?

Em hãy cho Anh nguồn cảm mới,

Mắt nâu thôi hết buồn hoang sơ.



Người Tình Không Chân Dung


Em sẽ là mây trời,

Anh là cơn gió bão.

Gió đưa mây ngàn khơi

Bay về phương xa lạ.

Ðừng hỏi anh bóng hình,

Cứ nghe lời anh nói,

Cứ đọc tờ thư xanh,

Sẽ thấy đời mở hội.

Ðừng thắc mắc u sầu,

Ðể người già trước tuổi.

Ðừng nghĩ mãi thương đau

Ðể thời gian tê tái.

Ai gieo ngàn nhớ nhung,

Ðể cùng nhau chờ đợi?

Em thẩn thờ tự hỏi:

Có phải Anh cuối cùng

Người tình không chân dung

Trên đường đời độc đạo?



Vô Tình


Em thường nói những lời buồn, đau khổ

Ðể Anh sầu ủ rũ suốt năm canh.

Em vô tư nào đâu biết ngọn ngành?

Anh cay đắng nhận những lời trách móc.


Anh im lặng để mình Em nói trước,
Không đôi co, không ta thán, giận hờn.
Anh buồn tủi mà không lời thở than
Vẫn ôm mãi khối tình xưa tuyệt vọng.

Em chưa hiểu nỗi lòng Anh dậy sóng,
Ðời có vui sao ta cứ khóc hoài?
Bản hùng ca sao trổi nhạc bi ai?
Em mắt nâu say đắm bờ môi mọng.  


Hãy cho Anh lời ân tình thơ mộng,

Hãy cho Anh nụ nhỏ hé môi cười,

Hãy cho Anh vị ngọt trái thơm đời

Và tất cả tâm hồn Em cao thượng.


Anh mơ mãi chiều thu vàng nắng muộn,

Em bâng khuâng lẻ bóng heo hút đường.

Anh ngại ngùng chậm bước gót vương vương

Ðưa Em đến một phương trời vô định.

Vài Nét Về Điệp Mỹ Linh
   Điệp Mỹ Linh là bút hiệu của...

Bạn Hữu Phỏng Vấn Điệp Mỹ Linh

 

Bạn Hữu Viết Về Điệp Mỹ Linh


Tặng Phẩm Của Bạn Hữu

 

Điệp Mỹ Linh Phỏng Vấn Bạn Hữu

 

Điệp Mỹ Linh Viết Về Bạn Hữu

 

Truyện Ngắn Chưa In Thành Sách