Điệp Mỹ Linh  

Click here to edit subtitle

Tặng Phẩm Của Bạn Hữu

Bài Thơ Dang Dở


Dật dờ anh viết một bài thơ

Cạn ý bâng khuâng đợi cả giờ,

Xóa, gạch, ngập ngừng tờ giấy nát,

Nghẹn ngào thương một kiếp hoang sơ.

 

Ngày ấy Anh về để gặp Em,

Khi ngồi bên biển chờ trăng lên.

Trời khuya sương lạnh mờ sao rụng,

Em đã đưa tình rất có duyên.

 

Duyên nào ong bướm lươn bay qua,

Người vắng càng thêm trống trải nhà.

Anh đứng bên thêm ngơ ngác lạ,

Người em năm cũ đã đi xa.

 

Lá rụng vàng sân tỉnh giấc mơ,

Còn đâu âu yếm thuở mê trò,

Trò say sưa hát bài ca cũ,

Đôi mắt u buồn vẻ đẹp thơ.

 

Anh đã về đây đứng lặng im,

Khi trang mười sáu xế bên thềm,

Ngại ngùng ngâm lại bài thơ cũ

Để nhớ ngày xưa… “Hồng thiệp tin…”

 

Chẳng biết rồi đây ở cuối đời

Chong đèn đọc sách lạnh bờ vai,

Bài thơ dang dở không lời kết,

Em đã xa rồi…ngâm với ai?



Em Mắt Nâu Đơn Sơ


Em đã ra đường không áo dài,

Em sợ đang mùa gió chướng bay.

Gió bay cuốn hút mùi hương cũ,

Chỉ để riêng mình Anh ngất ngây.

 

Em đã ra đường không phấn son,

Em sợ rừng sâu gỗ đá buồn.

Anh đi gió cát ngàn phương lạnh.

Em ở nhà ham chuyện lược gương?

 

Em đã ra đường không thích cười,

Em sợ tình phai giọt lệ rơi.

Nên đã cùng Anh về ẩn dật.

Mùa đông sương tuyết phủ niềm vui.

 

Em đã ra đường không líu lo,

Em sợ âm vang động cõi bờ.

Anh nghe Em hát, lòng xao xuyến.

Trong cõi hồn Em Anh ước mơ.

 

Em đã ra đường không giống ai,

Tóc mây lớp lớp khói u hoài.

Em mắt nâu bỗng hoen màu tím.

Cúi xuống nhìn Anh quá ngậm ngùi!



Tàn Nhẫn


Anh mong sống lại cuộc tình đầu

Với lòng chung thủy bao năm tháng

Mùa Thu ấy, xa xôi, mờ dĩ vãng,

Như Cuồng Lưu sóng dậy một đêm nao (1)

Gợi trong Anh niềm nhớ tưởng phai màu.

Giòng thơ cũ, cung đàn xưa réo rắc,

Làm tim Anh máu vỡ trào quặn thắt.

Nửa đời người sao duyện nợ còn đeo?

Em vô tư ngoảnh mặt chẳng buồn theo.

Tình da diết như ngại ngùng Ðưa Tiễn.(2)

Em vô tình, tàn nhẫn cười không tiếng.

Anh dại khờ ôm mãi mối tình buồn.

Em khôn ngoan hờ hững giữa tình trường

Bỏ mặc Anh thẩn thờ về lạc lối,

Em tàn nhẫn như nắng chiều le lói.

Sau Cuộc Chiến Anh quay quắt điên cuồng, (3)

Một ngày nào lịm chết giữa hoàng hôn,

Giữa lòng Em mà tưởng còn cô độc;

Bởi Em lạnh lùng khép chặt tù ngục,

Nhốt Anh hoài trong cung điện nguy nga.

Anh đê mê, Anh rã rượi chan hòa

Ấp úng mãi: “Em vô cùng tàn nhẫn!”

 

(1) (2) (3) Tựa đề những tác phẩm của Ðiệp-Mỹ-Linh



Em Cho Anh Tình Yêu


Em cho Anh mùa xuân và mưa bão,

Cuộc tình buồn như réo rắt quanh năm.

Em cho Anh cung đàn xưa lạnh phím

Ðể lòng Anh giao động tựa sóng ngầm.

 

Em cho Anh những giòng văn khúc chiết,

Kỷ niệm xưa như bừng dậy trong hồn.

Nửa thế kỷ mà cuộc đời rên siết,

Có một người khắc khoải giữa hoàng hôn.

 

Em cho Anh một tấm lòng nhân hậu

Giữa cuộc đời Anh phiền nhiễu từ lâu.

Cung phong cầm như chan hòa hợp tấu,

Ðời lên hương tan hết đám mây sầu.

 

Em cho Anh cả lượng trời vô giá,

Cả con tim và khối óc vô ngần.

Anh đón nhận vô cùng không mặc cả,

Không than van, không phụ bạc, phàn nàn.



Vì Sao Oán Hờ ?

 

Ô hay, sao trời mưa hoài không tạnh?

Mà sao nước mắt Anh lại dâng tràn?

Em kiêu sa, lộng lẫy như trăng rằm,

Anh ủ rũ bởi tình yêu ngang trái,

Anh âm thầm viết khúc ca Tình Hận;

Bởi bài thơ chưa đáp ứng, lạnh lùng,

Bởi cung đàn còn lỡ nhịp tơ chùng,

Em ở đâu cho Anh mãi đợi chờ?

Sao vô tình để Anh cứ ngẩn ngơ?

Em về đâu cho đời anh lẽ bóng?

Em nghiêm khắc: Tim Anh còn rung động

Ðập liên hồi như vỡ “hoành cách mô”.

Nói làm chi khi vỡ mộng sông hồ?

Tình dang dở, thôi đành cam số phận.

Nếu ngày mai tình ta còn lận đận

Anh chỉ nhìn lên tranh Thanh Ðiệp: Buồn!



Lạc Loài


Mệt mõi đôi cánh chim

Một chiều không xứ sở

Cứ bay mãi trông tìm,

Cứ lần theo nỗi nhớ.

Giấc mơ ngày tái ngộ

Còn xa tít mù khơi.

Cứ nghĩ rằng đã gặp

Người ôm đàn năm cũ

Sau nửa đời xa cách

Về thăm Em một đêm,

Ðèn xanh màu tương ngộ,

Bóng tối bao quanh thềm.

Ai nhìn ai bỡ ngỡ,

Mơ màng hay thực tế?

Ðôi bàn tay mềm mại,

Vuốt mãi mái tóc huyền...

Em mắt nâu buồn không nói.

Bao nhiêu là thương nhớ

Ứ đọng đôi hàng mi.

Làn môi hồng bối rối,

Nhắc chi ngày phân ly?



Ngăn Thứ Năm


Nếu Em hỏi rằng con đường nào ngắn nhất

Nối liền hai trái tim?

Anh sẽ bảo con đường từ ngăn thứ năm

Rất ngắn.

Bốn ngăn kia máu đỏ máu đen

Chứa nguồn sống Anh và Em

Chuyển vận ngày đêm không nghỉ

Từ khi lọt lòng Mẹ

Cho đến ngày tạ thế.

Còn ngăn thứ năm sẽ tồn tại vô cùng

Chất đầy nhớ nhung và yêu mến

Dành cho Em khai thác độc quyền,

Em cứ đến cho trọn vẹn ước nguyền.

Anh chỉ mở để đợi chờ Em đó.

Không đèn xanh đèn đỏ,

Ðường không có xe cộ,

Mà bằng máy tính vi ti

Lên không gian vệ tinh

Cách xa ngàn vạn dặm,

Ta vẫn gần trong phút giây.

Nên đó là chiều ngắn nhất

Con đường tình trên quả đất này

Gạch nối Em: Hồn Anh ngất ngây!



Mong Manh


Sao Em cứ bảo rằng

Tình xưa đành mong manh?

Khi hồn xuân chưa chín

Chỉ thấy đời màu xanh.

 

Sao Em cứ bảo rằng

Tình yêu là duyên số?

Mong chi ngày gặp gỡ

Ðể nói lời thở than?

 

Sao Em cứ bảo rằng

Ngày xưa Em còn bé

Chỉ thích đàn phong cầm

Mê bài ca diễm lệ?

 

Sao Em cứ bảo rằng

Người Em chỉ mơ mộng

Ngây thơ, nào yêu đương?

Tim xuân nào rung động?

 

Hôm nay Em lại khóc,

Như Anh đã khóc nhiều ...

Nha Trang giờ xơ xác...

Trăng tàn trong hoang liêu!

 

Ðường tình đầy hoa Bướm

Bay vờn trong nắng xuân,

Anh độc hành Về Muộn

Nghe lỗi nhịp cung đàn.



Về Muộn


Chiều hành quân truy địch cạnh ven rừng,

Trong một thoáng Anh mơ về Thanh Ðiệp.

Anh bao giờ cũng thấy mình thua thiệt,

Bởi Em quyết liệt đắn đo vô cùng.

Anh dại khờ nói những lời tha thiết.

Em đa nghi đòi hỏi tình thủy chung.

Em vẫn vô tình từ vạn thuở.

Có bao giờ thông cảm với anh đâu!

Em thắc mắc, hững hờ, xa lạ quá!

Anh ngây thơ mơ mãi mối tình đầu.

Ôi tình đầu, tình đầu, lòng anh khát!

Nửa thế kỷ rồi chờ mãi hôm nay.

Người yêu cũ giờ đây còn ngoảnh mặt,

Anh yêu Em như vạn bát nước đầy

Qua viễn liên giọng Em buồn héo hắt.

Ôi không gian sao rộng đến vô cùng!

Em bây giờ lớn khôn người vẫy gọi.

Ðời hoan nghênh chào đón tựa bình minh.

Anh về muộn biết mình đà lỗi hẹn,

Một Ðoạn Ðường, Ðưa Tiễn, Bước Chân Non. (1)

 

(1) Tựa đề những tác phẩm của Ðiệp-Mỹ-Linh.

Vài Nét Về Điệp Mỹ Linh
   Điệp Mỹ Linh là bút hiệu của...

Bạn Hữu Phỏng Vấn Điệp Mỹ Linh

 

Bạn Hữu Viết Về Điệp Mỹ Linh


Tặng Phẩm Của Bạn Hữu

 

Điệp Mỹ Linh Phỏng Vấn Bạn Hữu

 

Điệp Mỹ Linh Viết Về Bạn Hữu

 

Truyện Ngắn Chưa In Thành Sách